Phiêu lưu Hà Giang ▬ Đồng Văn ▬ Trip04 (10/2015)

4.5 Ngày 3: TT Đồng Văn – CC Lũng Cú – Bản Thèm Văn

– Sáng hôm sau 5h sáng tôi thức dậy sớm, đã khỏe hơn nhiều, xuống làm vệ sinh cá nhân. Sau đó lên phòng ngồi suy nghĩ một lúc rồi quyết định viết một lá thư gửi 2 bạn nữ, nhờ trả tiền phòng giùm (70), quay lại SG sẽ trả.
– Đi đổ xăng đầy bình, rất đông bạn trẻ xếp hàng ở cây xăng, sau đó đi ra chợ kiếm gì đó ăn sáng, đợi khoảng 7h hơn, lúc đó các tiệm vàng chắc mở cửa.
– Chợ phiên chủ nhật đông vui thiệt, một số câu chuyện nghe được và nhìn thấy về chợ phiên.

Ai có gì mang bán cái đó, thậm chí còn có người đi bộ hơn 20km từ đêm hôm qua, có rất nhiều món kì lạ, mấy em nhỏ mang mấy quả trứng gà đi bán, chó con, gà con, được bày bán theo kiểu rất thú vị, không biết nên mô tả như thế nào, đại loại là khác hẳn với chợ ở đồng bằng. Nhiều cô gái Mông trẻ mặc những bộ váy áo trắng sáng, có kim tuyến trên nhìn rất phong cách (bình thường mặc đồ cũ, nhưng chợ phiên là phải lộng lẫy), tiếc là lúc đó không giám bắt chuyện hỏi thăm. Trong chợ có nhiều hàng trái cây như táo, lê, chất đống, kém chất lượng, hẳn là từ Trung Quốc dạt về.

Mấy em nhỏ mang mấy quả trứng gà đi bán- phiêu lưu Hà Giang

Mọi thứ được bày bán theo kiểu rất thú vị, không biết nên mô tả như thế nào, đại loại là khác hẳn với chợ ở đồng bằng.- phiêu lưu Hà Giang

Nhiều cô gái Mông trẻ mặc những bộ váy áo trắng sáng, có kim tuyến trên nhìn rất phong cách (bình thường mặc đồ cũ, nhưng chợ phiên là phải lộng lẫy)- phiêu lưu Hà Giang

– Tôi đi dạo 1 vòng, có nhiều khách du lịch cũng đi dạo chợ, rất nhiều người chụp hình, đang đi bỗng có ai gọi tên, thôi rồi gặp 2 bạn nữ kia rồi, cười chào.

Rồi chúng tôi ra chỗ chị người Mông hôm qua gặp, thấy chị đang bóc mấy thùng lên ra, chúng tôi phụ chị bày bán, 2 bạn kia có vẻ rất hào hứng- phiêu lưu Hà Giang


– Chạy lòng vòng hỏi thăm, chỉ toàn là tiệm bạc đồng trang trí, ngân hàng thì không làm việc chủ nhật, bưu điện Viettel không đổi tiền đô, hỏi chủ nhà homestay cũng không biết, may sao có chú  chỉ ra khách sạn Hoa Cương (khách sạn sang trọng nhất thị trấn, thường có người nước ngoài)

Tôi chạy lại khách sạn, vào lễ tân kì kèo với anh quản lý $15 đổi đượng 320K, đủ tiền về tới Tp Hà Giang, lấy CMND đi rút thêm tiền- phiêu lưu Hà Giang

– Lúc này chạy vòng về homestay trả tiền cho hai bạn nữ kia đi được 15 phút, đã thanh toán tiền phòng, được chú chủ nhà dẫn đi vườn hoa Tam Giác Mạch. Cô đó hỏi tôi mua nhẫn vàng lên cột cờ cầu hôn bạn gái ah? tôi nghe thấy mà chết cười luôn, tôi cũng giải thích là đi đổi tiền USD sang VNĐ
– Chạy về hướng Tây của thị trấn, gặp 2 bạn nữ đi từ cây xăng ra, tôi giao hiệu bật đèn xe để tôi nhìn thấy qua gương chiếu. Lúc này nhiều đoàn cũng đi lên Lũng Cú, thấy mặc áo cờ, cắm cờ ở xe, balo các kiểu, tôi cũng nổi hứng dí theo một đoạn. Nhìn lại thấy hai bạn nữ từ từ đi sau, đã tắt đèn xe, lúc sau nhìn về lại vẫn thấy 1 chiếc tay ga khá giống 2 bạn nữ, nên cứ phóng ào ào, hồi sau mới biết nhìn nhầm, hẳn là 2 bạn kia tụt lại khá xa rồi.
– Tới khu gần khu vành đai biên giới thấy biển mốc 419, một nhóm khách du lịch đang đứng tụ tập phía bên trái ở một khoảng đất trống. Mốc 419 đây rồi, dừng lại hỏi thăm một anh bự con, anh này kêu đứng đó chơi thôi, đừng bước qua phía bên kia, bọn nó bắt đấy. Đoàn này rời đi, sau đó tôi bước lên cột mốc 419.

Chụp hình các kiểu với cột mốc 419, timer 10s- phiêu lưu Hà Giang

– Có một anh chạy lại hỏi tôi chụp hình một mình ah? Tôi trả lời đợi 3 người bạn nữa đang tới. Ở đây gần đường lộ, ban ngày, hội này muốn làm gì cũng không khó. Tôi nhanh nhẹn tỏ ra thân thiện hỏi thăm lấy thông tin, anh và mấy người kia đang chờ đủ người sẽ lên xe qua TQ làm thuê, không cần làm thủ tục gì, người địa phương ở đây đi qua lại hằng ngày, người, khách du lịch như tôi hoặc quan chức VN qua sẽ bị hỏi giấy tờ.

Mốc 419 nhìn từ phía Trung Quốc- phiêu lưu Hà Giang

Nhìn về phía bãi đất bên TQ, khoảng 30 mét, có một đám đông khoảng 10 người đàn ông đang ngồi tụ tập nói chuyện, có mang theo balo, gần đó có 2 chiếc ô tô (7 chỗ và 16 chỗ), biển số TQ nền xanh nét trắng- phiêu lưu Hà Giang

Phía bên TQ có cột mốc có hình đầu lâu đen, và vài chữ tiếng Trung, tôi hỏi anh trên đó viết gì, anh kêu viết nếu qua sẽ bị dân phòng trói tay sau lưng lôi đi. Tôi nghĩ hẳn là lúc nãy anh to con kia cũng bị tay này hù rồi. Tôi hỏi tới đó chụp hình được không, anh ta dẫn tôi tới đó chụp bức hình- phiêu lưu Hà Giang

Đứng trên cao hơn, tôi nhìn thấy phía sau 2 chiếc xe là đường lộ (đường nhựa). Hỏi thử anh đó qua đó ngó được không, anh ta kêu được, nhưng nếu anh ta kêu chạy, thì phải chạy về thật nhanh- phiêu lưu Hà Giang

– Muốn qua đó, phải đi ngang mấy người đó và 2 chiếc xe, tới gần tôi ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với mấy người đó, không qua kia nữa. Mấy người Mông này không hại tôi, nhưng trong 2 chiếc xe kia thì không biết, lỡ đâu nó cho 1 chưởng, mang về TQ bán nội tạng thì uổng lắm.
– Ngồi hỏi thăm đường đi cực Bắc, mấy người này cũng không rõ lắm, ngồi lâu sợ có biên phòng TQ đi tuần, gặp mớ này hốt luôn cả tôi thì phiền lắm. Vậy nên tôi quyết định ẫy tay chào rồi trở lại xe.

Đi tới xã Ma Lé, thấy hoa Tam Giác Mạch được trồng thành hình “Ma Le Welcome”, hẳn đây là khu này được chính quyền địa phương khoán 5 triệu/1 sào, trồng hoa phục vụ du lịch. Đi tới vành đai biên giới, có đoạn có lan can, có đoạn không, nhìn xuống thung lũng mà tối hôm qua xém lao xuống, thật may mắn, nếu lao xuống đó thật chưa chắc có ai nhìn thấy xác.
– Đi tới bãi giữ xe gần ngã ba đồn biên phòng, đêm qua tôi chạy thẳng vào, giờ phải mua vé nữa, không biết là vé gì, ghi là vé gửi xe, nhưng tôi chạy xe lên đó mà.

Lên tới cột cờ, đông quá trời đông- phiêu lưu Hà Giang

Lên cột cờ tôi cảm thấy vui vì tôi đã ở đây đêm qua, một mình. Ngồi nghỉ một lúc, ngằm nghía xung quanh, lấy la bàn xem hướng Bắc, hẳn là còn cách Điểm cực Bắc vài km nữa- phiêu lưu Hà Giang

Chạy lên tháp cột cờ, nhiều đoàn bạn trẻ đang chụp hình với lá cờ, tôi cũng tranh thủ chụp xung quanh, một nhờ tôi chụp hình giùm, hồi sáng có gặp lúc đổ xăng- phiêu lưu Hà Giang

Đang đứng trên cột cờ Lũng Cú, từ đây nhìn về hướng Bắc hơn 3km nữa sẽ tới điểm cực Bắc dưới sông Nho Quế- phiêu lưu Hà Giang

– Ngắm cảnh cũng đủ rồi, tôi đi xuống, vừa xuống chân tháp thì gặp 2 bạn nữ, 2 bạn leo lên tháp cờ, tôi chạy theo đưa 70K tiền phòng homestay, coi như nhẹ người, hỏi hai bạn có đi điểm cực Bắc tôi đợi, có đi, tôi ở dưới đợi.


– Hai bạn xuống chụp hình một lúc rồi chúng tôi xuống bãi giữ xe nghỉ, tôi tranh thủ hỏi 1 anh sĩ quan, anh kêu đi mốc 428 nên có biên phòng dẫn đi, khu vực biên giới phức tạp, đường mòn nhiều, dễ lạc, gần mốc có camera an ninh của cả VN và TQ (anh sĩ quan này nói chuyện tỉnh ghê), nên đi lạc qua đó là họ biết, sẽ gặp nhiều rắc rối. Thường thì dẫn đoàn 10 người là 400K/đoàn, hôm nay chủ nhật, chưa chắc có người dẫn, kêu tôi nên ghép đoàn với nhóm khác để được dẫn đi. Tôi hỏi thăm về trường hợp tự đi có sao không, anh đó bảo đi tới bản Xéo Lủng rồi hỏi đường tiếp.
– Tôi hỏi tiếp mấy cô bé bán vé, cũng nói rằng khu đó đường mòn nhiều dễ lạc, đi lên đi xuống dốc núi phải mất 3 tiếng, vì nó nằm gần sông Nho Quế. Cảm thấy khá căng, tôi kêu hai bạn nữ lại hội ý, mô tả sơ qua lịch trình, hai bạn này kêu lát nữa sẽ ghép đoàn với mấy bạn nào đó mới quen, đi cột mốc, xe máy vô tới được, hẳn là mốc 422, mấy cô bé kia cũng mô tả mốc này cho tôi rồi (từ 423 đến 428 phải đi bộ trên sườn núi, song song với sông Nho Quế).
– Được dịp tôi mừng quá, khác mục tiêu, hơn nữa con người tôi đã trở lại, đến lúc phải tách ra, đi chung sẽ gây nguy hiểm cho 2 bạn. Tôi chào rồi lên xe đi luôn, hẹn gặp ở Tp Hà Giang, tôi sẽ không về chung.
– Lúc này khoảng 10h30, đi ngược về ngã ba đồn biên phòng, hỏi đường tiếp, “đi thẳng, tới hết đường nhựa thì rẽ phải đó là bản Xéo Lủng, vào đó hỏi người dân”.
– Tôi đi hết đường nhựa, có đường mòn chạy tiếp thấy một đám trẻ em xin kẹo, có cột báo mốc 422, không có hứng thú tôi chạy tiếp, lúc này điện thoại không có sóng, GPS cũng không load được, lấy la bàn ra coi thì tôi đang chạy về hướng Tây, làm sao ra cực Bắc được.
– Cứ đi theo đường đất, càng đi đường càng hẹp, 1 bên vực, 1 bên vách núi, lúc đầu còn giám cầm điện thoại vừa đi vừa quay. Càng vào sâu cây cối càng nhiều cây cối chìa ra ngoài đường mòn, nhìn về phía xa thấy có một ngôi làng nằm ngay sườn núi, còn có ruộng bậc thang nữa.


– Con đường này đi vòng qua hình chữ U qua thung lũng tới bản đó, đường đi offroad, đi gần tới bản dừng lại quan sát, uống nước, bản có người, có trường học, cắm cờ VN. Lôi cây xúc xích ra ăn nhẹ với bánh mì rồi đi tiếp, tới bản chó sủa um sùm, tôi ghé vào trường tiểu học, dựng xe ngồi chơi, có mấy đứa trẻ thấy tôi cứ chạy tới trêu đùa, tiếc là không còn kẹo trong người, nói chuyện với chúng mà không có đứa nào nói được tiếng kinh.


– Lớp học khóa cửa, chủ nhật mà, đứng nhìn quanh một lúc thấy không có người lớn nào ở nhà, dưới ruộng bậc thang có nhiều người đang gặt lúa. Tôi hỏi bé gái đi đường nào xuống dưới, nó đi chạy trước chỉ đường cho tôi, nhảy xuống ruộng đất cao hơn đầu nó nhanh nhẹn vô cùng, tôi theo sau cũng phải bái phục, tới bậc cuối cao quá tôi bế nó xuống.

Mọi người đang gặt lúa thấy tôi đến đều đứng lên quan sát, tôi cười bước tới hỏi chuyện thân mật, mấy người chỉ tới một bác lớn tuổi (bác này là trưởng bản, quên mất tên bác rồi, hình như chỉ có bác nói tiếng phổ thông rành), hỏi đường đi bản Xéo Lũng, bị lạc tới đây, bác ngồi xuống hút điếu thuốc lào, nói chuyện, bọn trẻ con cứ đứng nhìn tôi tò mò- phiêu lưu Hà Giang


– Đây là bản Thèm Văn, nằm sát vành đai biên giới, bác đứng lên chỉ tôi hướng bản Xéo Lủng, con đường tôi đi đúng hình chữ U luôn, kéo từ bản Xéo Lủng ngang mốc 422, vòng qua thung lũng, con đường núi này chủ yếu cho người đi bộ hoặc gia xúc đi về hướng trung tâm Lũng Cú, xe máy thường đi ra đường nhựa gần đó, chỉ có tôi giám đi đường đó.
– Giao thông ở đây khó khăn, mặc dù có đường dây điện, ở đây vẫn phải gặt lúa và đập lúa thủ công, dùng một cái thùng gỗ, có gắn 2 bánh xe nhỏ phía dưới, cầm bó lúa chín đập vào thành thùng hạt lúa văng ra, rơi vào thùng, đập khoảng 4-5 nhịp/bó. Nâng 1 bên thùng rồi đẩy tới vị trí khác để đập tiếp. Thanh niên trong bản đi làm xa nên chỉ có người già, phụ nữ và trẻ em.
– Thấy 2 cô gái đang đẩy thùng, tôi chạy vào đẩy phụ 1 đoạn, sau đó lấy bó lúa đập, cảm thấy rất dễ, đập vài cái là hạt lúa rớt vào thùng hết. Có 1 cô lớn tuổi thấy tôi đập chạy lại đưa bó lúa cho tôi, hết bó này tới bó khác. Thấy tôi thở dốc, mọi người nói gì đó rồi cả cánh đồng đều cười vang, tôi cũng đâu biết họ nói gì, cũng cười theo ngơ ngác. Thùng lúa lại rời vị trí, ở bậc thang dưới có 3 cô gái cũng đang rời thùng, hú tôi một tiếng rồi chỉ vào thùng, tôi hiểu ý bay xuống đẩy thùng. Đang tính mượn cái liềm gặt thử coi sao, có một cô kêu gì đó, mấy đứa trẻ chạy dí theo một con chuột, tôi nhanh nhẹn đuổi theo, nó chạy vòng quanh loạn xạ, tôi đuổi hăng máu nhất. Cuối cùng tôi đè được nó dưới đất cho một cậu bé bắt, đang cầm trên tay cậu bé để nó chạy mất, tôi lại dí theo, bay xuống mấy ruộng thang tiếp theo, cả bản hò reo cười vang thật sảng khóai.

Có mấy đứa cháu chắt của bác kia đang chơi ở ruộng, có một cô bé mang ô rất dễ thương, trời lạnh, nắng ấm, 2 má ửng hồng, nhìn rất cưng- phiêu lưu Hà Giang

– Tôi mất dấu con chuột quay trở lên tranh thủ chụp hình. Lúc sau bác gái kia lại đưa bó lúa cho tôi, tôi đưa 2 tay giao hiệu rút lui.
– Vẫy tay chào cả bản, mọi người vẫy tay đáp lại, tôi lấy xe chạy lên mấy co dốc về hướng Nam, ra tới đường nhừa quay lưng lại thất biển “Vành Đại Biên Giới”, chạy vòng lại Lũng Cú, rồi tới bản Xéo Lủng.

4.6. Ngày 3: Bản Thèm Văn – Bản Xéo Lủng – Sông Nho

– Chạy lại đồn biên phòng, lần này tôi không mua vé vào cổng nữa, thằng cha bán vé trợn mắt nhìn tôi khi tôi nói đi vòng vành đai biên giới tới 1 bản Thèm Văn rồi vòng đường nhựa quay lại đây.
– Tôi vào tới chỗ bản Xéo Lủng, người dân đang phơi lúa trường tiểu học, tôi vào nhà kế bên, hỏi một cậu bé xin nước uống, cậu kia chạy ra bể nước múc đầy bình cho tôi. Hỏi về đường đi mốc 428, rẽ phải. Lúc đi tới 1 ngã ba cuối bản, rẽ trái là đường núi về hướng Tây, rẽ phải về hướng Đông Bắc, tôi hình dung ra mỏn đất Lũng Cú nhô ra về phía sông Nho Quế, chính là nó đây rồi. Gặp một chú trung niên đứng ở Ngã ba này, hỏi chú đường đi cực bắc mốc 428 rẽ phải đúng không, chú này không nói gì cứ chỉ tay về hướng rẽ phải gật đầu liên tục.
– Tôi lên xe rẽ phải, thắc mắc vị sao không thấy đoàn khách du lịch nào đi mốc 428, vì tôi đi giữa trưa nên làm gì có ai. Đường đi không khác gì offroad, đá bự đầy đường, 1 bên vực, 1 bên vách núi.
– Tôi đi tới cuối đường lại có 1 ngã ba, gần đó có 1 bãi đất trống. Dừng xe xuống quan sát, không thấy dấu xe máy, tòan là dấu chân bò, trâu. Đường rẽ phải nhìn có vẻ dễ đi, tôi lao xe theo đường mòn, như đi trong rừng, cành cây 2 bên đường đập vào mặt, càng đi cây cối càng che tầm nhìn, tới mấy chỗ ngã ba, dừng xe xuống xem trước đường, cảm thấy xe xuống được. Tôi lao xuống cả những đường mòn hẹp và dốc, mong muốn lúc đó là muống đưa xe xuống tận mỏm đất phía Bắc, rồi đi bộ xuống sông Nho Quế, lúc trở lên sẽ đi xe lên cho khỏe, hơn nữa để xe trên này mà xuống đó cũng không yên tâm.

Ở đây nhiều con đường bao núi kiểu này, không biết khi trời mưa, đất đá từ trên núi đổ xuống xẽ nguy hiểm tới mức nào.- phiêu lưu Hà Giang

– Tôi nhìn dưới đất thấy nhiều vết chân bò, lắng tai nghe tiếng chuông leng keng (chuông buộc vào cổ con bò), tiếng chuông ở phía Đông, căng mắt lên nhìn mà không thấy gì vì cây cối che hết. Biết là đang đi vào con đường khó, nhưng vẫn đi. Tới cuối đường tôi lao vào ruộng bắp (ngô), đứng quan sát 1 hồi thấy đã đi lố mô đất cực Bắc, tôi bỏ xe ở đó leo bộ xuống dưới, nhảy xuống 5-6 bậc ruộng bắp, tầm nhìn tốt hơn, nhìn thấy 1 người phụ nữ lớn tuổi đang nhặt củi, người duy nhất mà tôi gặp ở khu này.
– Lại gần hỏi đường mòn xuống sông Nho Quế, thế quái nào bà ta vừa quay lại tôi giật mình, nét mặt dữ tợn, mắt trợn trắng nhìn tôi, hét lên ầm ĩ, chỉ về phía VN rồi lại chỉ về phía TQ, chẳng nghe được gì, vừa mở miệng chỉ tay xuống dòng sông, bà ta lại gào lên làm tôi cũng thấy ngán. Lúc đó tưởng lạc qua TQ rồi nên khá sợ, có thể bà này bị ngọng hoặc không biết nói, nghe tôi chỉ về hường TQ thì tỏ ý ngăn cản. Tôi chào rồi đi luôn, đi một đoạn quay lại thấy bà ấy nhìn tôi, tôi cười lạnh một cái rồi quay đầu đi, hồi giờ tôi chưa bao giờ cười kiểu này cả, miệng thì cười nhưng ánh mắt của tôi như muốn giết người, với người lớn tuổi mà hành động như này thật lỗ mãng quá. Tôi trở lên tìm cách quay đầu xe chạy hướng Bắc khác, cũng hướng xuống, qua 1 ruộng bắp khác.


– Tôi tới đây tôi gặp 1 kênh dẫn nước, xe băng qua mấy ruộng lúa, ruộng bắp, ở khu này thoáng hơn, tới đoạn cuối các ruộng, xe máy không thể xuống được nữa, tôi bỏ xe đi bộ. Đoạn này dốc kinh khủng, đất đá thì không chắc chắn, cỏ cây bụi tới đầu gối, bước đi phải thật thận trọng, cầm đá quăng lung tung có con gì phía trước nó sẽ bị động mà chạy đi. Loay hoay một hồi mà không kiếm được đường xuống, quá dốc, đi xuống trực diện kiểu này bị xụt đất là lộn nhào xuống liền, chỉ có cánh tìm chỗ thoải hơn mà đi xuống, sau đó đi men dòng sông mà đi xuống. Tôi đành tìm đường khách, ráng quan sát để tìm mốc 428 nhưng không thấy gì, sau đó tôi trở lên chụp hình vài kiểu rồi quay lại ngã 3 bãi đất trống.


– Trở lên bải đất tôi dựng xe rồi đi theo một con kênh hướng xuống sông, lại quay lại chỗ lúc nẫy, uổng công lội bộ xuống đi lên mất sức, nhưng nhìn về hướng Tây khu này thoải hơn nhiều, tôi thấy có đường mòn, hẳn đây là đường mòn đi xống sông. Trở lên chỗ ngã ba, đã rẽ phải, đã đi bộ hướng thẳng, còn rẽ trái nữa, tôi nhìn xuống đường mòn vài giây thấy lòng vòng hướng xuống, phía dưới rộng hơn nhiều, chỉ có mấy con dốc đầu nhìn hơi ngán chút.
– Đánh liều lao xuống, vừa xuống con dốc đầu đã thấy sai lầm. Tôi về số 1, đạp thắng mà trượt dốc không kiểm sóat được, hơi quẹo trái rồi tiếp tục con dốc thứ 2, lúc này mới nhìn rõ phía dưới, gốc cây và đá nhiều, đây là đường mòn đi bộ, xe xuống đây chỉ có kẹt. Tôi sực tỉnh người chậm lại, đang tính dừng tìm chỗ quay đầu, quán tính quá lớn, xe bị trượt dốc, lao xuống dốc, đạp hết thắng sau (phanh sau) mà vẫn trượt thẳng xuống, không kịp bẻ lái theo đường mòn, phía dưới là dốc sâu, tôi buông xe nhảy ra, xe lộn 1 vòng rồi mắc vào cành cây.

** May mắn là tôi không ôm theo chiếc xe, nếu bám xe mà lao xuống, không gãy tay chân thì cũng bị xe đè bầm dập người, ở đây không có sóng điện thoại, hôm nay chợ phiên, phải tới mai may ra mới có người qua lại. Nếu khai thác thông tin kỹ lưỡng thì không thảm như này.

– Tôi không ngờ trong tôi tiềm ẩn nhiều năng lượng đến vậy, tôi lôi chiếc xe lên được, cứ lôi 3-4 nhịp rồi nghỉ 2 phút, lôi xe lên quay đầu, nổ máy chạy lên 2 con dốc kia. Đề máy chạy dược nửa dốc đầu tiên, gốc cây và hốc đá không thể lên nổi, trượt xuống 1 đoạn, nghỉ 1 lúc rồi dựng xe lên, ráng chạy lên. Mỗi lần dựng xe phải mất tới 10 phút, dựng lên phải giữ cho xe không bị trượt dốc xuống. Trầy xước hết người, vài ngày sau mới thấy nhiều vết bầm tím hiện lên ở 2 chân.
– Thử lần thứ 3, lên được 1 đoạn thì xe tắt máy đột ngột, thảm rồi, quả này trượt dốc đau đây, ở tư thế lên dốc, khó mà nhảy ra, nên tôi ôm xe trượt xuống luôn.

** May là không bị xe đè lên người, lúc trượt xuống quá nhiều quật nghiêng xe rồi nhảy ra.

– Nghỉ 10 phút rồi lại dựng xe, nhưng vừa dựng lên, xe lại trượt xuống, làm đi làm lại cũng không được, lấy 5 mét dây thừng ra cũng chẳng biết làm gì.

** Thêm một hậu quả của việc không khai thác thông tin, hiểu biết ít, nỗ lực thôi chưa đủ, phải có kiến thức và kĩ năng.



– Ngồi suy nghĩ hồi lâu, đã có quyết định, bỏ xe ở đây, đi bộ về bản kêu người ra kéo xe lên. Mang theo balô đi đường núi ngược lại bản, trời nắng, đi bộ mệt, chỉ đi khoảng 10 phút phải ghỉ 1 lần. Vừa đi vừa nói sảng cho đỡ mệt. Trong lúc nghỉ lôi đồ dùng ra soạn 1 số đồ để cho người dân, lấy bún khô, xúc xích, cồn khô, chai rượu nhỏ nữa. Cho trước rồi nhờ giúp sau.


– Lên gần tới bản, gặp 1 cậu bé đang đeo gùi bắp sau lưng, 1 gùi đầy bắp, bái phục, thẳng nhóc khoảng lớp 2-3 mang vật nặng, còn leo dốc như vậy, tôi luôn tự tin vào ý chí phấn đấu của mình nhưng có những thứ đem so thì chẳng có đáng gì. Nếu mang nặng như này, lớn lên cậu bé khó mà phát triển cơ thể.
– Cậu bé hỏi “Sao chú đi bộ” tôi đi song song nói chuyện, tôi nói về việc đi tìm mốc 428 bị trượt dốc, về bản tìm người kéo xe, cậu bé chỉ xuống phía dưới dòng sông chỉ mốc 427 và 428, nếu tôi đi thì cậu ta dẫn đường 300K. Tôi cảm ơn chào cậu bé rồi bước nhanh đi trước.
– Về tới bản, tôi vào nhà kế bên trường tiểu học, có nhiều người đang ngồi trong đó nói chuyện, bước bước vào, bước đi lảo đảo do quá mệt, tôi ngồi gục xuống trước mọi người, nhưng lại đưa 1 đầu gối chạm đất trước, thế là ông chủ nhà cứ hỏi sao tới nhà tao quỳ vậy (ông này đang sỉn, nói nhiều lắm).
– Tôi ngồi mô tả vị trí cần lôi xe lên, có mấy anh kia muốn đi nên hỏi chi tiết, đòi 500K, tôi chỉ còn 220K, kè kèo còn 200K. Lên xe của anh đó, vừa tới một đoạn thấy 1 bạn chạy wave trắng, đang đậu xe, đeo balo chuẩn bị đi đâu đó, thấy tôi đeo balo cầm dây thừng, ngồi sau xe anh kia, cậu ta liền cười và hỏi lớn “xe bị trượt dốc ah?”, lúc đó tôi nghe không ra nên chỉ cười rồi chỉ tay về hướng mỏm đất phía Bắc.
– Anh này chạy cứng tay thiệt, đường đá bự vậy mà lao ầm ầm, tôi tranh thủ hỏi về mốc 428. Tới chỗ ngã ba bãi đất trống, tôi dẫn anh xuống chỗ chiếc xe, anh kêu đường mòn này đi bộ, đi chăn bò, không ai đi xe vào đường này. Chúng tôi bàn kế hoạch, tôi định dùng giây thừng nhưng anh kêu không cần. Hai anh em đấy chiếc xe lên, hô 1-2-3 đẩy, rồi lấy đá chèn vào bánh sau, đề máy không nổ, đạp cũng không nổ . Mất một lúc lâu mới đưa lên được con dốc, còn con dốc nữa mới lên mặt đường được. Ngồi nghỉ một lúc, tôi đưa anh nước nhưng anh ta không uống. Lúc sau anh ấy mở nắp bình xăng rồi đưa miệng vào thổi, đề máy nổ, anh bảo tôi lên xe chạy anh đẩy phía sau, tôi hơi do dự, đưa chìa khóa kêu anh chạy tôi đẩy, chạy lên con dốc lớn, tôi cũng đẩy lên được cả 2 đều mừng rỡ. Ngồi nói chuyện hồi lâu, xin số điện thoại của anh Mỉ , rồi chúng tôi về bản.
– Về tới bản khoảng 16h, chúng tôi ngồi ở ngã ba cuối bản, người dân đi làm về sớm vì trời sắp mưa, có 1 người 1 ngựa đi từ dưới núi lên. Tôi kể về việc bị chỉ sai đường, rồi đi lạc cả buổi chiều, muốn xuống mốc 428 và về Tp Hà Giang trước 20h, điều đó không thể. Có 1 anh khác gợi ý thuê anh dẫn đường, lúc lên ngồi lên ngựa đi lên cho khỏe, 500K, (người ở đây chỉ biết hét 500K hay sao ấy).


– Tôi ngồi nói chuyện mới anh Mỉ, ý muốn xin ngủ nhờ chỗ nào đó trong bản, sáng mai xuống mốc 428 rồi về luôn, trời sắp mưa, bây giờ xuống mốc rất nguy hiểm. Anh kêu nhà anh ở xa, vào nhà bố vợ anh ngủ, đưa tiền cơm cho họ là được. Tôi mừng rỡ, cảm ơn anh.
– Trời đổ mưa nhỏ, mọi người trở về nhà, trước trường tiểu học có 2 người phụ nữ đang chạy lúa, tôi quăng balo ở trường tiểu học, chạy ra cầm bao cho cô đó xúc lúa đổ vào, hồi sau tôi xúc lúa cho cô cầm bao. Xúc liên tục 4-5 bao, thấm mệt, mà cô đó cứ la hét ầm ĩ, lấy bao tới tấp, không cho tôi thở nữa. Mình tôi xúc lúa cho cả 2 người cầm bao, còn anh Mỉ vác lúa vào nhà. Vừa hốt xong kéo bạt vào trong thì trời đổ mưa lớn. Tôi ngồi trước mái hiên trường tiểu học nghỉ có mấy cậu bé cỡ lớp 3-4 ngồi chơi cùng, có 1 thằng có chiếc cảm ứng Nokia, cả đám vây lại coi cái gì đó. Thấy mấy thứ đồ của tôi kì là chúng vây lại hỏi, kêu tôi có bán điện thoại không? Có 2 thằng lớn nhất trong đám cỡ lướp 7, để tóc khá dài, lúc mới tới tôi để ý từ xa đang hút thuốc. Mấy thằng bắt nạt mấy thằng nhỏ hơn, không thể tin được, chúng cầm 2 tai 1 thằng nhóc, nhấc người thằng nhóc lên luôn.
– Ồn ào một lúc rồi có 1 thằng vác 1 bó cỏ to sau lưng, nó đi cùng chị nó đi lên, bọn ở trong trú mưa cứ nói gì 2 chị em nó, 1 thằng ở trong chạy ra đấm thằng vác cỏ 1 cái, thằng vác cỏ vứt bó cỏ xuống dí theo thằng kia, cả 2 đấm túi bụi ngã xuống bùn, bẩn hết, bọn bên trong la hét cổ vũ. Lúc sau 2 chị em kia cười rồi ra về, chẳng có chuyện gì to tát.
– Ngồi 1 lúc trời bớt mưa, có 2 thằng nhóc dẫn 1 bạn áo đỏ lên, là anh bạn wave trắng, gặp cách đây 2 tiếng. Bạn này thuê 2 thằng nhóc dẫn đường xuống mốc 428, hết 300K thì phải, đang đợi đổi tiền trả chúng, tôi kể chuyện tôi, bạn kể chuyện của bạn ấy. Bạn này là đan săn tìm cột mốc, mới từ Lào Cai check mốc 92, nơi con sông Hồng chảy vào VN, còn một chuỗi hành trình phía sau, bạn này thuộc một cộng đồng du lịch bụi nào đó tôi quên mất rồi. Hẹn gặp lại một ngày nào đó, chúng tôi chụp hình chung rồi trao đổi số điện thoại.
– Lúc sau anh Mỉ kêu tối nay ngủ nhà anh, anh mời cơm, tôi chạy ra dắt xe vào nhà bố vợ anh Mỉ, trong nhà có khoảng 5-6 người đang uống rượu. Sau đó tôi theo anh Mỉ lên một quả đồi nhỏ ngay gần đó. Đi đường thấy nhiều phân heo trôi xuống do mưa lớn, nhà nằm trên sườn đồi, gió lớn hoặc sạt lở chắc là trôi cả làng mất.
** Tôi thắc mắc là tại sao những người đàn ông đang uống rượu trong nhà không ra chạy lúa cùng chủ nhà, ngay cả ông chồng cũng không ra, giai đoạn phơi lúa là qua trọng, để lúa ướt mọc mầm thì bỏ đi. Ngay cả những đứa trẻ to xác kia cũng ở trong trú mưa mà không ra chạy lúa. Phải chăng chuyện phơi lúa do phụ nữ phụ trách.
– Lên nhà anh Mỉ tôi vào nhà, có mẹ của anh đang bị ốm, vợ và 2 con anh ở nhà. Mọi người chuẩn bị nấu cơm, anh Mỉ cất balô tôi vào góc, lấy ghế cho tôi ngồi gần bếp lửa. Kêu chị Mỉ nấu cơm, chị ấy lấy gạo trong thùng boe vào cái sàng, mang ra ngoài hiên sàng lắc rồi bỏ nồi nấu. Hai đứa con trai anh Mỉ tôi quên tên mất rồi. Anh phụ chị nấu cơm, bỏ 2-3 cái nồi gang lên kiềng bếp. Trong lúc đợi cơm, tôi tranh thủ hỏi anh về những văn hóa địa phương.
** Một chút thông tin còn nhớ: Ở đây nhà ai cũng có bếp trong nhà, bếp phải luôn nóng, nấu ăn, nấu nước, suởi ấm. Tuy nhà ván gỗ có nhiều khe hở, nhưng rắn không dám vào nhà. Ở đây ít có núi lở, sạt lở, khu vực dân cư này nền đất vững. Có khu tôi đi hồi chiều thì có sạt lở. Đây là bản làng xa nhất về phía Bắc, vì đường biên là sông Nho Quế ở dưới vực núi sâu, nên ít người qua lại khu này, chỉ có khách du lịch ghé qua thăm cột mốc, thường họ ghé mốc 422, đoàn nào khỏe thì thuê người dẫn xuống 427-428, lần đầu tiên anh thấy khách du lịch lần mò suống sông như tôi.
** Anh Mỉ là Bí Thư Chi Bộ, lúc đầu tôi tưởng Bí thư Xã Đoàn, lúc sau anh xác nhận lại, không thể tin được ở khu này có tới 19 Đảng viên, đúng là khu vực Biên giới.
** Anh Mỉ từng được đi tham quan nhà Bác Hồ ở Nghệ An, thăm Lăng Bác ở Hà Nội, có đi ra ngoài nên rất hiểu biết, thảo nào anh nhanh nhẹn như vậy.
– Nếu là bình thường tới nhà người dân địa phương, tôi ngồi hỏi đủ thứ chuyện, chạy quanh nhà ngó nghiêng các thứ, nhưng lần này ngồi bên bếp lửa, tôi cảm thấy không thoải mái, cảm thấy trống trải, cảm thấy nhớ nhà, tôi chưa bao giờ nhớ nhà như lúc này, lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình yếu đuối như vậy. Tối qua chạy xe 1 mình trong đêm tôi không sợ, hồi chiều xe trượt dốc tôi không sợ tôi rất bình tĩnh và tự tin vào ý chí của mình. Nhưng giờ đây, ngay lúc này, tôi đang ở một nơi an toàn, ngồi trước bếp lửa, chuẩn bị ăn tối, nhìn thấy cảnh sinh hoạt gia đình, tôi nghĩ về sự cố hồi chiều, tối hôm qua, lỡ mà tôi sảy ra chuyện gì, những người thân của tôi sẽ như thế nào, những người kì vọng vào tôi sẽ thất vọng, tôi còn bao nhiêu dự định nữa. Không thể nào miêu tả cảm giác nặng nề của tôi lúc đó, đôi mắt nhìn vào đống lửa mà thẫn thờ như vô cảm, tôi thở dài, mỗi hơi thở kèm theo sự cảm giác trống trải, cô độc, cần được che trở (mấy loại cảm giác mà tôi chẳng ưa chút nào). Tôi cố trò chuyện để quên đi cảm giác đó.


– Chị dọn cơm ra, tôi cùng 2 con trai anh Mỉ ăn tối, chị Mỉ đã ăn cùng bà nội, anh Mỉ đi ăn ở nhà bạn hồi chiều. Bữa cơm toàn rau củ, xu xu, rau xào, canh bí đỏ, tôi ăn được 1 chén to, 2 con trai anh ăn phải 3 chén to, không thể tin được, chúng ăn nhiều như vậy. Bữa cơm thật quý giá đối với tôi.
– Ăn tối xong, tôi và anh ngồi lại bếp lửa nói chuyện, tôi kể về lịch trình của tôi những ngày qua, dự định tương lai của tôi, và cũng nhắc tới tình cảnh thiếu tiền đổ xăng về Tp Hà Giang, anh Mỉ kêu vợ lại rồi 2 người nói gì đó, anh Mỉ vào trong lấy 50K cho tôi, kêu tôi cầm lấy đổ xăng về Tp Hà Giang. Tôi cầm 50K bằng 2 tay, cảm ơn anh chị, cảm kích vô cùng. Hồi chiều lúc đưa anh 200K tôi định xin lại 50K, nhưng cảm thấy anh này rất cứng.
– Anh tính toán lọ trình cùng tôi, nên về Đồng Văn đổ xăng trước, sau đó về đường Yên Minh, Quảng Bạ. Sáng mai chị Mỉ dậy sớm làm mẻ mén cho tôi để ăn đi đường.
– Tôi ra sau rửa mặt, tay chân và đáng răng, nước lạnh như nước đá vậy. Vào để đôi giày bên bếp lửa. Mặc nguyên đồ như vậy bay lên giường ngủ, chị Mỉ ra ngủ cùng bà nội, tôi ngủ giường anh Mỉ, có chỗ êm ấm mà ngủ như này là tốt rồi.

Trang tiếp theo … 4.7. Ngày 4: Bản Xéo Lủng – Mốc 428 – TT Đồng Văn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *