Long Liều Lĩnh, Seoul, 2018-Jan-04, 11h00 p.m
[ngg_images source=”galleries” container_ids=”5″ exclusions=”112,113,111″ display_type=”photocrati-nextgen_basic_thumbnails” override_thumbnail_settings=”1″ thumbnail_width=”350″ thumbnail_height=”250″ thumbnail_crop=”1″ images_per_page=”20″ number_of_columns=”0″ ajax_pagination=”0″ show_all_in_lightbox=”0″ use_imagebrowser_effect=”0″ show_slideshow_link=”1″ slideshow_link_text=”[Show slideshow]” order_by=”sortorder” order_direction=”ASC” returns=”included” maximum_entity_count=”500″]
[ngg_images source=”galleries” container_ids=”5″ exclusions=”115,114″ display_type=”photocrati-nextgen_basic_thumbnails” override_thumbnail_settings=”0″ thumbnail_width=”240″ thumbnail_height=”160″ thumbnail_crop=”1″ images_per_page=”20″ number_of_columns=”0″ ajax_pagination=”0″ show_all_in_lightbox=”0″ use_imagebrowser_effect=”0″ show_slideshow_link=”1″ slideshow_link_text=”[Show slideshow]” order_by=”sortorder” order_direction=”ASC” returns=”included” maximum_entity_count=”500″]
Long Liều Lĩnh, Seoul, 2017-Dec-28, 02h06 p.m
Với tôi khai thác thông tin rất quan trọng(trước chuyến đi, khai thác thông tin thực địa, sau chuyến đi), vì hầu hết đằng sau những chuyến đi của tôi đều có mục đích, không thể đi kiểu nông cạn, không thu hoạch gì mà chỉ có trải nghiệm vài ngày rồi sau này quên hết.
Đi rồi 10 năm sau anh quay lại nữa mà, tra cứu thông tin về nơi mình đi qua, những người mình từng gặp, có tra được tọa độ nơi đã chụp hình nữa, sau này nghé lại chỗ đó chụp.
A. Khai thác thông tin trước chuyến đi.
Việc khai thác thông tin này áp dụng với những chuyến đi một mình đi tới những vùng đất xa lạ, không người hoặc ít người. Những thông tin này có thể trả lời những câu hỏi như đi đâu, làm gì, ăn gì, …từ đó người đi có thể lập một kế hoạch cho riêng mình, mang đậm phong cách bản thân.
B. Khai thác thông tin thực địa
Đôi lúc những thông tin tìm hiểu trên Internet có thể sai hoặc có những lực chọn tốt hơn mà chi có mặt ở đó mới biết được
C. Khai thác thông tin sau chuyến đi.
Xác nhận lại hành trình, lưu vào nhật ký để sau này quay lại.
Một trong những điểu mà tôi bỏ lỡ.
Đáng lẽ trong list hoạt động DaringSoloTrip của tôi có vụ này, lúc lập mục tiêu có hoạt động dưới nước chỉ dám dừng lại ở free diving và ra đảo hoang ở vài ngày.
Vì mình cũng chưa tìm hiểu kỹ nên chỉ đưa một số thông tin sơ bộ, chưa có tham khảo tư người trong nghề đi biển.
Kế hoạch sơ bộ:
Tình huống:
Các hoạt động đi kèm
Sau chuyến đi Phiêu Lưu Đồng Văn Hà Giang tháng 10/2015 tôi trở về và cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Nên tôi viết kết hoạch ở đây, để cùng thảo luận, mong rằng có bạn nào đó có hứng thú và thực hiện chuyến đi này.
Dự tính là sẽ đi bộ xuyên qua cao nguyên đá Đống Văn, nếu khỏe đi mệt thì kiếm chỗ bằng phẳng dựng lều ngủ.
Hoạt động:
Lịch trình: (Hikking 20 km địa hình đá)
+ Há Hơ – Lũng Thầu – Mã Lũng Dưới – Nhũ Sang – Mã Là Trên – Lũng Táo – Thài Phìn Tủng – Há Hơ (20 km)
+ Trở lại lấy xe gắn máy, đi tiếp lên Lũng Cú, Đèo Mã Pí Lèng
Địa hình ( Đá vôi, cỏ khô, đồi thấp)
Trang bị (Bushcraft cho 2 ngày 1 đêm)
Tình huống có thể (gặp thợ săn, người làm rẫy, bộ đội biên phòng, tàu, dân buôn lậu, vượt biên)
Mối nguy hiểm (rắn, ong, kẹt đá, đá đè)
Hình ảnh tham khảo: Internet
[ngg_images source=”galleries” container_ids=”4″ display_type=”photocrati-nextgen_basic_thumbnails” override_thumbnail_settings=”1″ thumbnail_width=”350″ thumbnail_height=”300″ thumbnail_crop=”1″ images_per_page=”20″ number_of_columns=”2″ ajax_pagination=”1″ show_all_in_lightbox=”0″ use_imagebrowser_effect=”0″ show_slideshow_link=”1″ slideshow_link_text=”[Show slideshow]” order_by=”sortorder” order_direction=”ASC” returns=”included” maximum_entity_count=”500″]
Với tôi, khi đi phiêu lưu một mình, muốn có những tiếp xúc chân thành với người dân bản địa, muốn xin ngủ nhờ, điều quan trọng nhất là phong thái của mình.
(Nói vậy chứ tôi chỉ áp dụng khi tới khu vực ít người, khi tiếp xúc với dân địa phương. Còn bình thường tôi là 1 kẻ ngông cuồng, coi thường cuộc đời, trầm tính và khó gần, )
(Với nữ giới, đi một mình thì dao dọc giấy, bình xịt cay là tiện nhất)
Khi đi một mình khu vực hẻo lánh ngoài người dân địa phương, tôi từng gặp nhiều thành phần khác như, thợ săn, thợ rừng, lâm tặc, người say rượu, dân buôn lậu, không ai làm hại ai cả, tất cả đều có thể kết giao. Tôi cũng không bị làm khó khi gặp bộ đội, kiểm lâm, biên phòng, cảnh sát giao thông khi đi một mình vào khu vực không người.
Cũng may là hồi giờ chưa gặp cướp đường, buôn người, đãi vàng (hầu hết đều có tiền án, tiền sự) nên chưa đến nỗi phải thương lượng hay động thủ
Đây là nhứng kinh nghiệm về ứng sử khi đi một mình tới khu vực không người, ít người.
Về việc ứng sử với các hiện tượng tâm linh huyền bí tôi không có kinh nghiệm
Ứng sử trước các dịch vụ du lịch, vận tải, ăn uống : Yeap, vấn đề đáng lưu tâm của mọi travellers, luôn lo sợ bị chặt chém, bị bắt nạt, đặc biệt trong các dịp cao điểm tại các điểm du lịch.
Mấy vụ này hầu như tôi chẳng bao giờ bị chặt chém hay bắt nạt, một phần là do tôi tìm hiểu thông tin trước chuyến đi khá kỹ, một phần do những người tôi gặp thích yếu tố phiêu lưu của tôi nên giúp đỡ chân thành, có khi đi quá giang được, xin ngủ nhờ qua đêm, xin cơm nguội, xin tắm nhờ nhà người dân.
Kinh nghiệm.
+ Tìm hiểu trước thông tin giá cả, chất lượng dịch vụ (xem thêm về khai thác thông tin)
+ Chú ý quan sát các du khách khác coi họ trả tiền bao nhiêu
+ Để ý các bảng giá, chỉ dẫn
Ứng sử với dân du lịch : Trong hành trình hẳn là sẽ gặp những người du lịch khác, vậy nên ứng sử như thế nào cho hợp lý.
+ Khi đi trên đường, tôi không có thói quen gây chú ý khi đang chạy xe, khá nguy hiểm, vừa làm người bên kia chú ý, vừa làm người xung quanh chú ý (người Việt hiếu kỳ), chạy xe rành cũng không làm vậy, nó cản trở người phía sau, hơn nữa tình huống bất ngờ không sử lý kịp. Tôi vẫn giữ 2 tay, gật đầu nhẹ hiểu ý được rồi. Nhiều lúc làm biếng, chỉ đá đèn 1 cái, trường hợp báo phía trước có chốt GT thì đập tay lên nón bảo hiểm. Hồi đi Hà Giang có gặp nhiều bạn backpacker quần short, áo ba lỗ, chạy xe win, đúng chất trải nghiệm luôn, tôi đá đèn, chúng tôi gật đầu chào nhau.
+ Khi gặp dân du lịch, gật đầu cười là được rồi, tôi hồi giờ trầm tính. Chỉ khi có gì thắc mắc tôi mới chủ động bắt chuyện với dân du lịch thôi.
Đại loại chỉ có 1 chút như vậy
Long Liều Lĩnh, Seoul, 2017-May-13, 11h19 p.m
BEFORE 25
Trước đây tôi hạn chế chia sẻ thông tin cá nhân lên mạng xã hội, lúc nào cũng nghĩ có người đang theo rõi, thu thập thông tin của mình.
Thời buổi công nghệ thay đổi chóng mặt, hằng ngày các bạn sử dụng nhiều ứng dụng, hệ thống này kia. Hẳn là khi cài 1 chương trình, hay đăng kí một dịch vụ mới nào đó, ai cũng không để ý tới phần “điều khoản”, cứ next và agree cho lẹ. Đơn giản như việc cài app trên smartphone, trước khi cài nó hỏi mình có đồng ý việc can thiệp vào phần cứng không, camera, micro, danh bạ, bộ nhớ trong, …
Với người thường như chúng ta, chẳng có tài sản gì lớn, cũng không có bí mật mờ ám gì thì cũng không cần bảo mật cao.
Từ sau khi tôi viết và đăng tải blog du lịch của mình, như vậy thì tôi không thể ẩn mình được nữa. Tôi bắt đầu đăng phài nhiều hơn trên mạng xã hội, để mọi người biết về những góc khuất khác của tôi, để hiểu hơn về những chuyến đi của tôi.
Nhiều bạn bè khối ngành kĩ thuật của tôi đều không dùng mạng xã hội nhiều, hoặc có dùng nhưng hạn chế chia sẻ thông tin cá nhân (năm sinh, email, sđt, nơi làm việc, gia đình, …), mạng xã hội là nơi tốt để tiếp cận những nguồn thông tin mở khác, họ chỉ ẩn mình và ít tương tác.
Tôi cũng vậy, từng ẩn mình, giành thời gian cho những góc khác của bản thân
Dù bạn biết tôi ở mức độ nào, môi trường nào học thuật, công việc, vui chơi hay gia đình, bạn cũng không thể nào biết hết về tôi, có những góc khuất không bao giờ nhìn thấy.
Long Liều Lĩnh, Seoul, 2017-May-13, 11h19 p.m
Ở tuổi 23, tôi đã lo hậu sự cho mình. Chó chết, thật ngu xuẩn nhưng tôi đã làm vậy thật, tôi viết thư từ biệt người thân, bạn bè, thầy cô. Tôi kể về những thứ tôi đang tìm kiếm, những dự đinh tương lai của tôi, những chăn chối dặn dò cho gia đình, bạn bè, tài khoản thẻ, mật khẩu mọi thứ, và một số món nợ nhỏ, một số món đồ mượn chưa trả. Soạn sẵn những bức thư như vậy để trong Laptop, trước mỗi chuyến đi chỉ cần bổ xung một số thông tin và để trong hộp thư nháp trên gmail, nếu vài ngày sau chuyến đi mà tôi trở về để hủy thư thì email sẽ tự động gửi tới người thân, bạn bè.
Bây giờ ngẫm lại thấy mình thật ngu ngốc, chưa gì đã lo hậu sự rồi, chẳng có ý chí sống còn gì cả. Tháng 12/2015 tôi bị mất Laptop, theo đó mọi dữ liệu học tập, hình ảnh gia đình, ký ức hồi sinh viên, du lịch bụi trong 1 năm đều theo đó mà đi, chỉ vớt vát lại một chút trên Drobox. Những bức thư từ biệt cũng mất hết, thay vì phục dựng lại, tôi ngẫm nghĩ khá nhiều về bản thân mình, cuối cùng tôi soạn thêm 2 lá thư nữa. Để sẵn 3 lá thư trong hộp thư nháp, hẹn giờ tự động gửi tới những người thân bạn bè của tôi, những người có đủ bình tính và nghiêm túc để sử lý tin xấu.
Thư vàng (Yellow_Emmergnency).: Tự động gửi khi 48 giờ sau ngày cuối trong hành trình dự kiến.
Tức là nếu hành trình của tôi là 4 ngày, thì ngày thứ 6 thư sẽ được gửi đi.
Nội dung: Thư này ở mức Yellow, tức là tôi đang gặp rắc rối, thông báo tình hình sơ bộ để người nhận hiểu rõ trước khi nhận Thư Đỏ (Red_Emmergnency).
Thư Đỏ (Red_Emmergnency): Tự động gửi khi 24 giờ sau Thư Vàng.
Tức là tôi gặp rắc rối lớn, cần giúp đỡ từ bên ngoài.
Thư Đen (Black_Emmergnency): Tự động gửi khi 48 giờ sau Thư Đỏ.
Trong đó ghi lại các dự định tương lai của tôi, thư từ biệt, xin lỗi gia đình bạn bè, những tài khoản, mật khẩu, …, tôi đã xóa thư này vĩnh viễn.
Sau bao chuyến đi, một phần tôi may mắn, một phần tôi nỗ lực vượt qua chính mình nên không có hậu quả gì nghiêm trọng, nếu có thì biết bao người phải liên lụy vì tôi. Chẳng có lý do gì phải từ biệt cuộc đời này cả, tôi phải sống tiếp chứ, tôi bất tử mà. Dù thế nào cũng phải quay về.
Long Liều Lĩnh, Seoul, 2017-May-13, 00h45 a.m
I’m a person don’t care about the present, I just care about my past and my future. That’s why I always look like a miserable guy. Today, I don’t know what I’m doing, today, I can eat instance noodle for surviving and plan some crazy ideas in my head.
Whenever I feel like I wanna give up, I think about my past, about the troubles I passed and the ways I got over them. Then, I think about my future, I can image the feeling of the winner, it’s so wonderful.
“Who was I, I got over many trouble in the past, so how can this problem scare me? I’ll never give up, I’ll get up, then jump into the sky and fly, when I get wings, the wind keeps me fly higher and higher”
Even though I know I’m not good, my difficulties are nothing compare to the great people out there who trying to be successful. But not so I forgot my past. It’s not a dream of victory, it’s a motive to get out of nervous, I do not see it as a paradise, the past is always hell, the hell make me stronger.
“The heaven creates only rabbits and deer, but the hell creates powerful warriors” (Source: Unknown)
I’m not a smart guy as well as hard working, but I’m venture, always ready to embark on the new thing. If you’re not a talent person or a steadfast with your own target, let’s go out of your safe zone, there are may things to explore outside. I am not that you will be successful, but by the experiences, you’ll be braver, stronger.
Never to end suffering! (Long time no complaint)
Daring-Long, Seoul, 2017-Apr-08, 00h45 a.m